Phù du
Dù cho năm tháng đục
hay trong
Sóng đánh dần tan những
nhánh rong
Có phải dần trôi con
nước đỗ
Buông rơi hạt cát ra
xuôi dòng
Trách chi đấng tạo mà
hy vọng
Giấc mộng phù du chẳng đợi mong
Oán trách mà chi ai có
đợi
Rồi
thôi phận đấy cũng tơi lòng
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét