Buồn
Chân buồn chân hỏi đi
đâu!
Chỉ dòng cảm nghĩ mà
sầu rớt rơi
Tim buồn như thể xa rời
Sắc hồng nào đã buông
lơi hôm nào
Mặc cho mưa gió ào ào
Tay buồn tay quệt nghẹn
ngào mắt ai
Thì thôi năm tháng còn
dài
Lao
đao cứ thế trong dai dẳng BUỒN
Buồn
Chân buồn chân hỏi đi
đâu!
Chỉ dòng cảm nghĩ mà
sầu rớt rơi
Tim buồn như thể xa rời
Sắc hồng nào đã buông
lơi hôm nào
Mặc cho mưa gió ào ào
Tay buồn tay quệt nghẹn
ngào mắt ai
Thì thôi năm tháng còn
dài
Lao
đao cứ thế trong dai dẳng BUỒN
Bài thơ buồn cuối tháng tư
Cành Phượng xưa nát
cánh tự thuở nào!
Ai ngắm mãi mà xoay
theo chiều nhớ
Mà ngậm ngùi cho một
tháng tư xưa
Nghẹn ngào lắm..tháng
tư mùa hạ cũ
Một lệnh truyền..buông
súng..tan tác đau
Ai ngỡ ngàng ..mùa thi
không đến nữa
Một tà áo trắng đẫm lệ
buốt…Vâng!
Đã hết hồn nhiên thời
xanh tuổi ngọc
Gió mưa đời…bụi mù cánh
hoa đan
Nhìn trở lại sân trường
dầy máu lửa
Nát tan hết rồi.. mộng
đã gấp trang
những tháng tư sau đậm
màu đen đủi
Ôm hận sầu..chôn một
cõi tâm riêng
Năm tháng ..cô ấy về
trên bục giảng!
Kiếp tha hương..nợ quốc
vẫn còn mang!
Vậy đó thôi
Một nơi
chẳng có cạnh tranh
Không ồn
ào mùi phố thị
Không
ghét ghen và những đố kỵ
…..chỉ có
anh …và chỉ có em
Em muốn
đi cho thanh thản nỗi niềm
Nơi…những
khuôn mặt nhìn trăm năm…
vẫn lạ
Chỉ có
anh …niềm vui lớn nhất
Thật dịu
dàng bên em…hơn cả những mùa thu
Em sẽ vui
cười…và thì thầm…
Anh sẽ là
tất cả….tất cả của ấm êm
Tìm nhau
Góc xưa
vườn cũ phủ nhầu lá thu
Ngẩn ngơ
hỏi gió lời ru
Nhẹ như
hương thoảng ao tù nhớ lên
Mây buồn
rách nát không nền
Em buồn
như thể đã quên nét cười
Ngàn sau
nếu có đỗi dời
Trăm năm
thì đã như lời hẹn xưa
Làm sao
Làm sao
quay ngược thời gian
Chông
chênh nỗi nhớ trăm ngàn nỗi đau
Em phơi
kỷ niệm ngọt ngào
Mới đây
hay đã bể dâu quá rồi !
Lao đao
mấy bận đành trôi
Chiều
nghiêng nắng mỏng đành thôi kiếm tìm
Mỉm môi
tìm chút lắng im
Sao nghe
ngào ngạt vòm tim vậy nè!
(Nghe tin
cô bạn ngày thơ đã mất, buồn khôn nguôi)
Nếu . . .
Nếu một
ngày
thuyền tình anh rẽ lối
Gió đẩy
đưa
con nước lớn ngược dòng
Anh về
nơi
bến khác có thong dong!
Em không
trách ..
ngậm ngùi quay hướng khác
Lặng lòng
...
ngược đường gió đã chao lòng
Phù du
Dù cho năm tháng đục
hay trong
Sóng đánh dần tan những
nhánh rong
Có phải dần trôi con
nước đỗ
Buông rơi hạt cát ra
xuôi dòng
Trách chi đấng tạo mà
hy vọng
Giấc mộng phù du chẳng đợi mong
Oán trách mà chi ai có
đợi
Rồi
thôi phận đấy cũng tơi lòng
Đi về đâu
Ta ngẩn ngơ ánh chiều phai tím nhạt
Viết thơ tình trộm gởi tháng ngày xa
Cơn gió lên cuộn hồn sầu khắc khoải
Bềnh bồng trên triền dốc khúc xa xưa
Gió ngược phố ào ạt chiều nghiêng nửa
Mây tản mạn chìm vào giấc cô liêu
Thoáng gợn buồn tràn vào ô cửa sổ
Lăn mãi..vô tình chạm cả buồng tim
Đi về đâu… khoảng lặng tím vào hồn
Ta mỉm môi cười sao đầy chát đắng
Vườn xưa vắng cho tri kỷ bão bùng
Thoáng mây mờ ảo làm bao chao đảo
Cuối mùa thương mà hành trình cô độc
Quán tâm hồn nhận lấy bao khẽ khàng
Ai biết ai hay sầu còn vọng động
Năm tháng dài còn lại những phôi phai
Em có một tình yêu
Mà không ngại giáo điều
Và không lo sóng sánh
Cần trải dài bao nhiêu
Lòng chẳng đo ngần ngại
Say sưa đón thật nhiều
Ươm tình bên vất vả
Thế thái dẫu đầy điêu
THIÊN CHÚA và THA NHÂN