Chủ Nhật, 14 tháng 8, 2022

Vườn xưa

 Vườn xưa


















Em trở lại vườn xưa
Chỉ mỗi mình riêng bóng
Nắng xuyên kẻ lá thưa
Mỏi mắt buồn trông ngóng 

Người ta không trở lại
Chắc cõi xa vẫn nhìn
Mím môi mà ứa mãi
Lỗi hẹn một cuộc tình 

Em cứ nhìn ngây ngất
Dẫu biết giờ bơ vơ
Vì sao rơi rụng mất
Đành tìm lấy trong mơ 

Người xa năm tháng cất
Nghẹn lời buổi chia phôi
Đêm ngày mưa lất phất
Sắc tím cuộc đời trôi 

Kỷ niệm đành chôn chất
Bây giờ cứ lững lờ
Tựa mình đi chân đất
Tìm lạnh một vần thơ 

Mây sao mà rách nát
Nên em mãi thần thờ
Nghe tim mình xây sát
Nhoi nhói không giả vờ


Nếu còn có….

 Nếu còn có…. 

Tìm nhau em biết tìm đâu
Vườn xưa hoang vắng cây sầu mọc giăng
Còn đâu một thuở tung tăng
Lá rơi..rụng xuống lại ngăn lối vào 

Nếu còn có một ước ao….
Nghẹn ngào em nói.. lệ trào thâu canh!
Nếu còn gặp lại tình anh
Nắm tay không lạc níu nhành nhân nguyên 

Tơ Hồng chỉ nối se duyên
Chắc bền không dứt chim quyên hót ngày
Không là bói cá loay hoay
Dõi trông ngóng mãi không may mắn gì

Phố núi

 Phố núi 

Bây giờ nhạt nắng đã xa thu
Phố lại buồn vương chút khói mù
Dốc núi cheo leo cùng ẩn tỏa
Cây rừng lộng gió tiếp lời ru 

Buông trôi phím nhạc đàn rơi nốt
Cố giữ bài ca chẳng thiếu từ
Khúc hát ân tình đời viễn xứ
Còn đây miết mãi mặc cho dù

Tâm sự một người . . . bạn

 Tâm sự một người . . . bạn 

Em bước tiếp rồi đừng quay lại anh ơi
Tổn thương một lần thôi với em đã đủ
Giờ trong anh em chỉ là người cũ
Gương vở rồi ... vết nứt mãi trong tim 

Còn sót gì đâu anh.. quay lại kiếm tìm
Một chút yêu thương đã chìm vào quên lãng
Em sống tốt hơn ...vì mình luôn xứng đáng
Anh cũng thế mà... nên hãy cứ đi đi ...

Thơ không anh

 Thơ không anh

 Anh có còn đọc được những vần thi
Ta viết cho nhau thân thương ngày trước
Những vần thơ cháy bỏng niềm mơ ước
Về một tình yêu không thể phân ly 

Thế mà rồi anh cũng đã ra đi
Bỏ lại em với niềm đau tê tái
Cung thương đứt làm sao mà quấn lại
Phím gẫy tơ chùng lạc mất nốt “Si” 

Rồi một ngày tư duy em chợt lặng
Những vần thơ nay cháy miết vô hồn
Cứ tuôn chảy như chưa lần từ khước
Nhưng từ thâm sâu em từng nhận biết....

thơ không anh.... thơ viết cũng vô hồn

Những đóa sen hồng

 Những đóa sen hồng 

Tay em những đóa sen hồng
Tựa lòng em đó chất chồng yêu thương
Nợ trần cứ mãi luyến tương
Thương người như thể tơ vương kiếp nào 

Hoa lòng tim đỏ dạt dào
Nhịp lòng ôm ấp ngọt ngào tha nhân
Dù lòng đôi lúc bâng khuân
Dặn lòng thôi cứ tình chân nguyện kề 

Buồn vui cũng mặc không hề
Tâm không xao động đi về lối riêng

Em và Bóng

 

Em và Bóng 

Hai chữ “hạnh phúc “ nghe chừng

........mong manh lắm

 Phải không anh !

 .....Trong khoảng lặng hôm nào

 Bây giờ đó...

 

      em với bóng..bỗng chợt thành say đắm

 Và rồi ....

...............lắng chìm vào một cõi riêng nao...

 Ngày hôm nay tư duy em buồn.. lắng đọng

 Như những vần thơ em...cháy bỏng vô hồn

 Để rồi ... 

............cứ thế .. em và bóng ....chẳng thể chia phôi

....... và đã đủ một đôi...

 Em lại đi về trên phố cũ ... không anh

Cười hay khóc ... cũng thế thôi..EM và BÓNG

Tâm tình tháng ngày

 Tâm tình tháng ngày

Tâm tình mãi lao đao
Lời thơ cứ tuôn trào
Sao không đầy nỗi nhớ!
Để tim nhói làm sao 

Âu thì đành phải tuân
Chấp nhận kiếp nhân trần
Thế thì thôi phải chớ!
Tiếng hát đã thôi ngân 

Bước chân giấu nét trào
Ngõ vắng buồn xanh xao
Có gì đâu mà ngỡ
Một chút ..nửa hanh hao 

Tay níu lấy cành hoa
Sắc vàng sao …thể nào!
Chúm chiếm ngày quên nở
Nặng lòng biết là bao