Vườn xưa
Em trở lại vườn xưa
Chỉ mỗi mình riêng bóng
Nắng xuyên kẻ lá thưa
Mỏi mắt buồn trông
ngóng 
Người ta không trở lại
Chắc cõi xa vẫn nhìn
Mím môi mà ứa mãi
Lỗi hẹn một cuộc tình 
Em cứ nhìn ngây ngất
Dẫu biết giờ bơ vơ
Vì sao rơi rụng mất
Đành tìm lấy trong mơ 
Người xa năm tháng cất
Nghẹn lời buổi chia
phôi
Đêm ngày mưa lất phất
Sắc tím cuộc đời trôi 
Kỷ niệm đành chôn chất
Bây giờ cứ lững lờ
Tựa mình đi chân đất
Tìm lạnh một vần thơ 
Mây sao mà rách nát
Nên em mãi thần thờ
Nghe tim mình xây sát
Nhoi nhói không giả vờ

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét